Biết Cemoli từ những ngày mình tập tành chơi ảnh vào khoảng giữa năm 2011, tạo Flickr, add friends, follow ảnh rồi cứ thế dẫn tới bạn Cemoli. Thời điểm ấy mình là con nhỏ say hình mê mệt, có thể ngồi hang giờ mỗi đêm để xem hết photostream của nhiều bạn, riêng của Cemoli thì chảy hoài không hết. Kênh của Cemoli khi ấy chưa có thương hiệu Cemoli Studio, chỉ là những hình ảnh hàng ngày bạn ấy bắt được hoặc những chuyến đi cùng anh em bạn bè. Ban đầu xem vì Nikon, vì Yên, vì những điều mình nhớ nhung khi xa Việt Nam. Xem ảnh, đọc comment, cảm thấy nguồn năng lượng tràn ra từ những bức ảnh bên cạnh cảm giác buồn bã bao trùm cả một giai đoạn. Người ta nói cuộc vui mang tới nhiều bè bạn còn nỗi buồn đem lại tri kỷ. Mình cảm thấy sự đồng cảm đâu đó nên dần dần theo dõi từng bước đi của bạn ấy và như lẽ tự nhiên, Cemoli Studio ra đời. Từ đấy từng bộ ảnh đậm chất Cemoli ra đời, dù cổ điển hay hiện đại, dù là biển trời hay núi non, vẫn mang tới cho mình một không gian ấm áp và niềm hạnh phúc lan toả từ cô dâu chú rể qua ống kính của Cemoli, rồi mơ mộng, một ngày ảnh mình cũng nằm trong dòng chảy đó. Khi mình tiếp xúc quá lâu qua một kênh, thì xu hướng mình nghĩ đó là kênh duy nhất dần hình thành, nên mình không hề nghĩ một ngày mình và Cemoli làm việc cùng nhau. Sau nhiều ngày đêm ấp ủ, một email đã được gửi đi và tiếp nối là các cuộc trao đổi dẫn tới bản hợp đồng hoàn chỉnh. Cemoli đơn giản, thoải mái, nhiệt tình và chuyên nghiệp. Giai đoạn chuẩn bị toàn bộ qua internet và điện thoại, vì kẻ nam người bắc, chỉ gặp nhau trà chanh chém gió chốt hạ vài điểm mấu chốt vào buổi chiều trước ngày chụp, với sự quan ngại sâu sắc của Cemoli về màu da đậm đà của bạn chồng mình. Là một đứa chơi ảnh, mình tự tin khi đứng sau ống kính nhưng đâm lung túng khi bị đẩy ra đứng trước và còn đứng cạnh bạn chồng, hai đứa không tự nhiên khi chụp hình cùng nhau và bạn chồng thì không biết cười. Tâm lý lo lắng bao trùm, còn Cemoli thì luôn nhắc, “Thảo yên tâm, cứ để Cemoli lo”. Cẩn thận trong việc lựa chọn từng trang phục, chu đáo với từng bó hoa và huy động cả bạn bè tới giúp, Cemoli đã trấn an mình rất nhiều. Quả thật, sau vài shot hình thì hai vợ chồng thấy dễ thở hơn và bạn chồng thì không thể cười tốt hơn. Thời tiết Hà Nội cuối tháng hai trời mưa nhẹ và không một tí nắng – một trở ngại không hề nhỏ khi chụp ngoại cảnh, vậy mà cả bọn cứ thế long nhong khắp thủ đô và phố núi Ba Vì mịt mù sương khói. Rất nhiều người thân bạn bè khi xem photobook đã hỏi ảnh thật hay ghép, vì chẳng có gì theo lẽ thường cả. Với thú cưng, thay vào cặp gấu bông xinh xắn là cả chú husky to xác lông xù. Với xe, bọn mình đã không đứng cạnh cười bẽn lẽn mà cưỡi luôn tracker bon bon trên đường, dù phải chạy đi chạy lại cả chục lần mới được vài tấm ưng ý. Và đã không có nhà thờ Đức Bà với nắng vàng rực rỡ, bọn mình chọn khu di tích còn sót lại từ thời Pháp thuộc tù mù sương khói trên đỉnh Ba Vì. Có quá nhiều điều để nói, nhiều cái duyên tình cờ mang đến bộ ảnh có một không hai, đầy ý nghĩa và không giống ai. Đó là lí do để mình tìm đến Cemoli và hoàn toàn hài long với lựa chọn này. Khâu hậu kì dù với thời gian rất ngắn, Cemoli phải kêu trời khi mình báo deadline nhưng đã hoàn thành xuất sắc trước hạn. Lật giở từng trang thấy từng khoảnh khắc thật đẹp của hai đứa mà lâng lâng, càng sung sướng hơn trước sự trầm trồ của gia đình và bạn bè. Mặc dù mình không hề lên kịch bản hay phác thảo gì cho photobook nhưng mọi người xem xong hay hỏi vui rằng có phải hai vợ chồng đóng Chuyện Tình Mùa Đông không. Cảm ơn Cemoli và ekip đã mang tới cho mình một trải nghiệm đầy thú vị và đáng nhớ, để mình có thể tự hào trả lời rằng, “Yes, this is our winter sonata”.